Ôn Văn đi tới cửa phòng giam khỉ đầu chó lông quăn, quan sát nó một chút.
Sau đó anh phát hiện nó đang gãi cái mông đỏ au của mình, gãi xong còn đưa lên mũi ngửi ngửi, không hề có tự giác nào của tù nhân.
Ôn Văn câm nín, đây là quái vật bình tĩnh nhất sau khi tiến vào trạm thu nhận mà anh từng thấy.
"Mày đã thoải mái vậy thì tốt rồi, cứ nhàn nhã mà ở lại đây đi..."
Sau đó, Ôn Văn đi tới trung tâm khu Tai Hại, muốn kiểm tra xem hai con quái vật này mang tới niềm vui bất ngờ gì cho mình.
Đầu tiên là con khỉ đầu chó lông quăn kia.
Thân là quái vật cấp Tai Hại, khỉ đầu chó lông quăn ngoại trừ thể chất cường hãn thì nó chỉ có mỗi một năng lực là 'Vứt Bỏ Suy Nghĩ', Ôn Văn có lẽ sẽ không thử năng lực này, vì thế chỉ có thể thử thể chất của nó.
Đối với thể chất khỉ đầu chó lông quăn, Ôn Văn khá là mong chờ, bởi vì đây là con quái vật Tai Hại duy nhất có thể chính diện đánh bại anh.
Trước khi bắt đầu kiểm tra, Ôn Văn tìm vài tờ giấy rồi viết vài đề lên đó.
Tất cả đều là đề toán, thông qua thời gian trả lời những đề này, Ôn Văn có thể biết được chỉ số thông minh của mình có bị khỉ đầu chó lông quăn ảnh hưởng hay không.
Sau đó Ôn Văn chuyển sang thể chất khỉ đầu chó lông quăn.
Vừa chuyển đổi xong, Ôn Văn đã kinh ngạc cười rộ lên.
Trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, không cần kiểm tra cũng biết là mạnh mẽ cỡ nào, so với thể chất vampire hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là không có được tốc độ cao, năng lực tự lạnh và cảm quan siêu mạnh như quỷ hút máu thôi.
Chỉ là thực lực cơ thể gia tăng thật sự quá lớn, năng lực chiến đấu trực diện tuyệt đối vượt xa thể chất vampire!
Sử dụng thân thể này, lại kích hoạt trạng thái, nói không chừng Ôn Văn có thể chống lại một ít cường giả Đồng Hóa yếu yếu một chút!
Nhưng... dựa theo thực lực của khỉ đầu chó lông quăn thì mức độ nâng cao sẽ không lớn được như vậy.
Tự đánh giá một chút, Ôn Văn liền hiểu được nguyên do.
Khi sử dụng năng lực 'Vứt Bỏ Suy Nghĩ' thì năng lực tăng lên rất đáng kể, bởi vì bản thân nó có thực lực rất mạnh nhưng chỉ số thông minh lại không đủ để khống chế sức mạnh này.
Vì thế không bằng cứ dứt khoát vất suy nghĩ đi thì lại phát huy được thực lực mạnh hơn.
Nhưng chỉ số thông minh của Ôn Văn thì đủ nên cho dù không cần năng lực 'Vứt Bỏ Suy Nghĩ' cũng có thể hoàn toàn phát huy được thực lực của nó.
Đây đúng là bất ngờ ngoài ý muốn, nụ cười trên mặt Ôn Văn đã bắt đầu không thể khống chế được, rất hiếm khi anh cười tới vui vẻ như vậy.
Dáng cười có chút không giống bình lắm, giống như đang cười khúc khích vậy...
Sau đó, Ôn Văn nhìn những đề toán kia.
Trầm ngâm hai giây.
"Thứ quỷ gì đây, nhìn là đau đầu rồi, đừng hòng làm khó ông đây!"
Ôn Văn vung tay, trực tiếp xé tờ giấy thành mảnh nhỏ rồi ném đầy ra đất.
"Trước đây sao mình không phát hiện trạm thu nhận thú vị như vậy nhỉ?"
Anh đi đằng tây một chút, lại sang đằng đông một chút, thỉnh thoảng phát hiện thứ gì đó mới mẻ thì loay hoay khá lâu.
Bắt đầu từ một ngày nào đó của rất nhiều năm trước, Ôn Văn đã lâu không được vui vẻ như vậy, chỉ thuần túy là vui vẻ chứ không phải nhận được cái gì đó, hay hoàn thành cái gì đó mà vui vẻ.
Vui và vui cũng có khác biệt.
Đại khái qua tầm nửa ngày Ôn Văn mới ý thức được mình không nên chơi như vậy, còn phải kiểm tra năng lực và thể chất nhân mã nữa, lúc này mới lưu luyến chuyển đổi thể chất.
Sau khi chấm dứt, nụ cười khúc khích trên mặt Ôn Văn chậm rãi biến thành cười nhạt, sau đó là mặt không biểu tình, cuối cùng biến thành mặt khổ qua.
Nhìn giấy vụn rơi đầy đất, anh cười khổ: "Khi nãy... xảy ra chuyện gì vậy, quầng sáng trí tuệ bùng nổ à?"
Nửa ngày trước đó xảy ra chuyện gì, tất cả đều rõ mồn một trước mắt anh, nghĩ tới hành động khi đó, Ôn Văn thật sự muốn chửi má nó.
"Một khi biến thành thể chất đó thì chỉ số thông minh sẽ lập tức rời xa mình, thể chất này ít dùng thì hơn..."
Có điều thể chất này cũng không phải không có tác dụng, một ngày nào đó khi mình sắp mất kiểm soát thì có thể chuyển thành thể chất này, nói không chừng có thể dễ dàng điều chỉnh tâm tình."
Ôn Văn cũng không quá rầu rĩ, cũng lâu rồi anh chưa từng vui vẻ như vậy, cho dù anh sẽ không chủ động chuyển đổi trạng thái đó nữa nhưng cũng không cảm thấy nó quá tệ.
Tiếp đó, anh bắt đầu kiểm tra thể chất và năng lực của nhân mã.
Chân mày Ôn Văn hơi cau lại, tình huống của nhân mã hơi khác với quái vật khác, số liệu phòng giam quái vật trên găng tay đểu tỏa ra ánh sáng, chỉ có của nhân mã là ảm đạm.
"Có khi nào là vì không phải mình bắt nên sử dụng có khác biệt không."
Sau khi chuyển đổi thể chất, Ôn Văn liền phát hiện được sự khác biệt, thể chất nhân mã này có lẽ chỉ đạt được một nửa thực lực bình thường mà thôi.
"Này cũng bình thường, nếu như không có sự hạn chế này, mình chỉ cần liều mạng tuyển dụng nhân viên thu nhận rồi ngồi chờ cũng có thể vô địch thiên hạ rồi..."
Thể chất nhân mã không có tác dụng, nhưng năng lực thì lại không tệ, năng lực này có tên là 'Xạ Kích Chuẩn Xác'.
Mỗi con nhân mã có thể nói là cung tiễn thủ trời xưng, mà năng lực này cũng chính là năng lực ơ bản của chủng tộc chúng nó.
Tuy hiệu quả đã bị giảm mất phân nửa nhưng năng lực này vẫn rất có lợi đối với Ôn Văn.
Ít ra thì lúc bắn súng, anh có thể nhắm chuẩn xác hơn.
Thậm chí chỉ cần luyện tập một chút thì Ôn Văn có thể nắm giữ được kỹ thuật cao cấp hơn.
Ví dụ như lúc nổ súng, cổ tay run khẽ một cái thì có thể bắn ra đường đạn hình cung...
Sau khi kiểm tra xong, Ôn Văn sờ cằm tổng kết: "Xem ra chiêu mộ nhân viên thu nhận có nhiều chỗ tốt cho mình, những năng lực kỳ quái này cho dù bị giảm đi phân nửa thì vẫn nâng cao được độ đa dụng cho năng lực của mình."
Nghĩ liền làm, sau khi xác nhận chiêu mộ nhân viên thu nhận là có lợi, Ôn Văn liền đặt găng tay Tai Ách lên huy hiệu nhân viên thu nhận, xung quanh người anh liền xuất hiện vài quả bong bóng.
Đã có kinh nghiệm từ Cung Bảo Đinh, Ôn Văn đã không còn là tay mơ không biết gì trong việc thu nhận nhân viên nữa rồi.
Lần này, anh muốn thử mời nhân viên mà mình chưa quen biết để giảm bớt độ nguy hiểm bị bại lộ thân phận.
Khi Ôn Văn đặt ý thức vào bong bóng thì nhìn thấy tin tức của đối tượng tuyển chọn làm nhân viên thu nhận.
Anh sàng lọc từng bong bóng một nhưng đều không hài lòng lắm, hiện giờ anh vẫn chưa muốn chiêu mộ quá nhiều nhân viên thu nhận nên phải chọn lựa cẩn thận.
Sau khi để ý thức chìm vào quả bong bóng thứ năm, trong đầu Ôn Văn hiện ra một hình ảnh.
Đó là một hầm giam nhỏ hẹp lờ mờ tối, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo mỏng manh ngồi trong góc tường, trên tay và chân bị đeo xiềng xích nặng nề.
Thế nhưng ánh mắt của người này rất sáng, giống như tràn đầy hi vọng vậy.
Bên ngoài cửa phòng giam, một người phụ nữ khoác áo choàng màu tro dùng giọng nói khàn đặc khó nghe nói: "
"Gia nhập hội bọn tao đi, mày đã không thuộc về thế giới bên ngoài nữa rồi, dòng máu đang chảy trong người mày chính là Đọa Thần Huyết, mày nên đứng về phía bọn tao."
"Chỉ cần mày gật đầu một cái thì mày có thể rời khỏi nơi này, nắm giữ được tiền tài và quyền lợi mà mày không thể nào tưởng tượng được đâu. Mà những gì mày cần làm chỉ là gật đầu mà thôi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo